Cầu dẫn nước Segovia được xây dựng vào cuối thế kỷ 1 hoặc đầu thế kỷ 2, nhằm mục đích dẫn nước từ sông Frío cách đó 17 km đến thành phố. Công trình này có chiều dài 728 m, chiều cao trung bình 28 m và được xây dựng hoàn toàn bằng đá granite, không sử dụng vữa.
Cầu dẫn nước Segovia được chia thành 167 nhịp, mỗi nhịp có chiều dài 5,5 m. Các nhịp này được đỡ bởi những trụ đá hình chữ nhật cao 20 m. Trên các trụ đá là những mái vòm đôi cao chót vót, tạo nên vẻ đẹp hùng vĩ và ấn tượng cho công trình.
Để xây dựng cầu dẫn nước Segovia, người La Mã đã sử dụng khoảng 20.400 khối đá granite. Các khối đá này được kéo lên cao gần 30 m với sự hỗ trợ của cần trục gỗ. Các cạnh tròn của các khối đá một phần là nguyên bản, một phần do sự phong hóa của đá granite vốn tương đối mềm theo thời gian.
Việc xây dựng cầu dẫn nước Segovia mà không sử dụng vữa có lẽ bắt nguồn từ vấn đề thiếu đá vôi để sản xuất xi măng ở khu vực này. Tuy nhiên, chính việc thiếu xi măng có thể đã góp phần dẫn đến sự trường tồn của công trình vì giúp cây cầu đủ linh hoạt để sống sót sau những trận động đất nhỏ.
Cầu dẫn nước Segovia đã tồn tại nguyên vẹn suốt 2.000 năm, cho đến thế kỷ 11, cuộc xâm lược của Yahya ibn Ismail Al-Mamun đã phá hủy khoảng 36 vòm đá. Vào thế kỷ 15, những phần hư hỏng được xây lại cẩn thận để không thay đổi kiểu dáng ban đầu. Đầu thế kỷ 19, mọi tòa nhà liền kề với cầu dẫn nước bị phá bỏ để giúp việc sửa chữa trở nên dễ dàng hơn và tăng tính toàn vẹn cấu trúc.
Ngày nay, cầu dẫn nước Segovia vẫn là một trong những biểu tượng của thành phố Segovia. Công trình này đã được UNESCO công nhận là Di sản Thế giới vào năm 1985.