Các thử nghiệm được thực hiện bằng cách bắn máy bay hoặc trực thăng vào một giá đỡ bằng thép khổng lồ. Giá đỡ này có thể được điều khiển để điều chỉnh tốc độ và hướng của va chạm, cho phép các nhà nghiên cứu kiểm soát các điều kiện của vụ tai nạn.
Trong nhiều trường hợp, các nhà nghiên cứu sử dụng hình nộm thử nghiệm được trang bị cảm biến để mô phỏng hành vi của con người trong một vụ tai nạn. Các cảm biến này ghi lại dữ liệu về lực tác động và các chấn thương xảy ra trong quá trình va chạm.
Dữ liệu thu được từ các thử nghiệm này được sử dụng để cải thiện thiết kế và vật liệu của máy bay. Nhờ đó, máy bay ngày nay trở nên an toàn hơn và ít gây ra thương vong hơn trong trường hợp xảy ra tai nạn.
Cơ sở nghiên cứu va chạm và hạ cánh được xây dựng vào năm 1965 ban đầu để phục vụ cho chương trình đổ bộ lên Mặt trăng của NASA. Nó được sử dụng để mô phỏng quá trình hạ cánh của tàu vũ trụ Apollo trên Mặt trăng.
Sau khi chương trình Apollo kết thúc, cơ sở này được chuyển đổi thành cơ sở thử nghiệm va chạm máy bay. Giá đỡ của cơ sở là cấu trúc duy nhất tại Hoa Kỳ cho phép các nhà nghiên cứu điều khiển tốc độ theo phương dọc và phương ngang, khiến nó trở thành một công cụ vô giá cho nghiên cứu va chạm.
Công việc của các nhà nghiên cứu tại Cơ sở nghiên cứu va chạm và hạ cánh đã giúp giảm đáng kể số vụ tai nạn máy bay và thương vong. Nhờ đó, hàng triệu người đã được cứu sống.